Chào mừng bạn đến blog thù.vn Trang Chủ

Table of Content

Gửi Thời Đơn Thuần đẹp de Của Chúng Ta truyện ✅ Uy Tín

Kinh Nghiệm về Gửi Thời Đơn Thuần đẹp de Của Chúng Ta truyện Chi Tiết

Bùi Thị Kim Oanh đang tìm kiếm từ khóa Gửi Thời Đơn Thuần đẹp de Của Chúng Ta truyện được Update vào lúc : 2022-08-26 16:45:06 . Với phương châm chia sẻ Thủ Thuật Hướng dẫn trong nội dung bài viết một cách Chi Tiết 2022. Nếu sau khi Read nội dung bài viết vẫn ko hiểu thì hoàn toàn có thể lại Comments ở cuối bài để Admin lý giải và hướng dẫn lại nha.

Cùng đọc truyện Gửi Thời Đơn Thuần Đẹp Đẽ Của Chúng Ta của tác giả Triệu Kiền Kiền tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại website.

Công ty phát hành: Skybooks


Nhà xuất bản: Nhà Xuất bản Phụ Nữ
Tác giả: Triệu Kiền Kiền
Dịch giả: Đỗ Thu Thủy
Số trang: 672Giới thiệu:
GỬI THỜI ĐƠN THUẦN ĐẸP ĐẼ CỦA CHÚNG TA – Cho những người dân tiêu dùng cả thanh xuân để THÍCH một người. 

Trần Tiểu Hy và Giang Thần là bạn thanh mai trúc mã, ở cạnh nhà lớn lên cùng nhau suốt 19 năm. Truyện kể về tình yêu của cặp đôi bạn trẻ từ bạn tới khi đánh mất nhau rồi lại tìm về nắm chặt tay nhau. Thông qua quá trình theo đuổi Giang Thần của Trần Tiệu Hy, tái hiện lại một câu truyện thanh xuân đẹp đẽ.

Đánh giá: 7.2/10 từ 99 lượt

Danh sách chương Truyện Yêu Thích Đọc Truyện

Tác phẩm Gửi Ký Ức Đẹp Đẽ Đơn Thuần Của Chúng Ta của tác giả Triệu Kiền Kiền thuộc thể loại ngôn tình tân tiến, nhẹ nhàng, thanh mai trúc mã, gương vỡ lại lành.Phim ảnh và tiểu thuyết tình cảm đều gọi những cặp nam nữ lớn lên bên nhau từ thuở ấu thơ là “thanh mai trúc mã”, hơn thế nữa còn phân thành hai loại thường gặp nhất. Một loại là tương thân tương ái, giữa hai người nảy sinh tình cảm thân thiết như ruột thịt, cùng nhau đào tổ ong vò vẽ cùng nhau bị ong chích, cùng nhau trộm khoai lang cùng nhau ăn đòn, tháng tháng năm năm qua đi tự nhiên quay đầu mới phát hiện tình bằng hữu đã sớm nảy nở trở thành tình yêu.

Một loại lại là nhìn nhau đã thấy ghét cay ghét đắng, giữa hai người chỉ có ăn miếng trả miếng, từ xa trông lại chỉ hận không thể xông lên cắn xé đối phương, có thời cơ liền xì van xe đạp của hắn, sau khi lớn lên mới đột nhiên phát hiện, a, hóa ra đây lại là người tôi yêu.

Đáng tiếc tôi và Giang Thần trong truyện hot này đều không nằm trong hai loại trên, năm tháng đằng đẵng trôi qua, tôi và cậu ta chỉ đơn thuần là hàng xóm đối diện nhà nhau. Mỗi ngày ở phía bên kia cậu ta luyện đánh đàn piano leng keng leng keng, ở phía bên này tôi chú ý xem phim phim hoạt hình Maruko. Mỗi lần vô tình quên mất bài tập về nhà, tôi đều chạy sang ấn chuông cửa nhà Giang Thần, cậu ta lại cực kỳ ngượng ngùng, lần nào thì cũng không kiên trì hỏi tôi vì sao lại không nhớ. Có lẽ vì thường xuyên phải nhờ vả nên tôi không bao giờ cãi cự với Giang Thần, cũng hoàn toàn có thể tôi từ bé đã vốn không thích so đo tính toán với người khác. Giang Thần lại là cậu con trai luôn bình tĩnh đến siêu phàm.

GỬI THỜI ĐƠN THUẦN ĐẸP ĐẼ CỦA CHÚNG TA – Cho những người dân tiêu dùng cả thanh xuân để THÍCH một người. 

 “Năm tháng đó tôi đã hết lòng vì cậu, nên dù cậu có thích tôi hay là không, thì tôi cũng không hụt hẫng nữa.”

Người ta thường bảo thanh xuân của tất cả chúng ta phần lớn là dành để chờ đón một người không bao giờ đến. Những ngày ấy, tất cả chúng ta cứ ngây dại thích một người mà không toan tính, thậm chí cũng chẳng cần phải trả lời.

Giống như cô nàng nhỏ Tiểu Hy trong "Gửi thời đơn thuần đẹp đẽ của tất cả chúng ta" đã từng nói: "Tôi không hiểu vì sao mình lại thích cậu ấy nhiều như vậy. Nhưng tôi luôn tin cậu ấy đó đó là định mệnh của đời mình. Giang Thần - Thanh mai trúc mã của tôi, người duy nhất tôi thích suốt cả cuộc sống."

Năm tháng đó, tất cả chúng ta đều thích một người mà không hiểu nguyên do. Chúng ta cháy hết mình cho tình yêu, cho những ước vọng, nhiều khi là cho tất cả những thứ mơ hồ và xa xăm nhất.

Nhưng cũng chính nhờ những khờ dại, ngô nghê đó, mà thanh xuân tự nhiên trở thành khoảng chừng thời gian khiến lòng ta chùng lại, tim ta bồi hồi khi nhớ về.

Thanh xuân tuyệt vời nhất đó đó là hoàn toàn có thể vì ai đó mà muốn đến trường hơn, vì ai đó mà gắng sức vùi đầu vào sách vở, vì ai đó mà thoáng chốc đỏ mặt ngượng ngùng, lại cũng vì ai đó mà đôi khi hờn giận vô cớ.

Thanh xuân tuyệt vời nhất có khi chỉ là những khoảng chừng thời gian ngắn được cùng cậu ấy đạp xe đi học, được trộm ngắm cậu ấy tập trung làm bài, được cậu ấy xách cặp hộ và đỡ lên khi vấp ngã. Hay đơn giản hơn là cái vỗ trán khi trót nói những điều ngốc nghếch cũng đủ khiến trái tim xốn xang một ngày dài.

Nhưng...

Thanh xuân ấy đơn thuần mà đẹp đẽ,

Thanh xuân ấy đầy thương mến cũng đầy nuối tiếc.

Chúng ta đều sẽ lớn lên, ai rồi cũng tiếp tục phải trải qua những cảm hứng bồi hồi, xúc động và tiếc nuối như vậy để bước vào đời. Những ngã rẽ kéo tất cả chúng ta về những lối đi rất khác nhau. Càng ngày càng xa.

“Gửi thời đơn thuần đẹp đẽ của tất cả chúng ta” cuốn sách dành tặng tuổi trẻ của bạn. Tặng cho những cảm xúc chớm nở, những bồn chồn, những chấp chênh của mối tình đầu. Tặng cho những ai đang đứng giữa ngã ba đường của thương thương nhớ nhớ, của những điểm chạm trái tim.

Cùng với Giang Thần và Tiểu Hi sống những ngày thanh xuân đơn thuần mà lấp lánh như vậy nhé!

Giá sản phẩm trên Tiki đã gồm có thuế theo luật hiện hành. Bên cạnh đó, tuỳ vào loại sản phẩm, hình thức và địa chỉ Giao hàng mà hoàn toàn có thể phát sinh thêm ngân sách khác ví như phí vận chuyển, phụ phí hàng cồng kềnh, thuế nhập khẩu (đối với đơn hàng giao từ nước ngoài có mức giá trị trên 1 triệu đồng).....

[Phần giới thiệu:Gửi Thời Đơn Thuần Đẹp Đẽ Của Chúng Ta – Cho những người dùng cả thanh xuân để thích một người.Của tác giả Triệu Kiền Kiền]

+ Trần Tiểu Hy và Giang Thần là đôi bạn thanh mai trúc mã và ở cạnh nhà, cả hai lớn lên cùng nhau suốt...

19 năm.Truyện kể về tình yêu của cặp đôi bạn trẻ từ bạn tới khi đánh mất nhau rồi lại tìm về nắm chặt tay nhau. Thông qua quá trình theo đuổi Giang Thần của Trần Tiệu Hy đã tái hiện lại một câu truyện thanh xuân đẹp đẽ...Truyện nhẹ nhàng dể thương, thân mời những bạn đọc

SSTruyen

[Phần giới thiệu: Gửi Thời Đơn Thuần Đẹp Đẽ Của Chúng Ta – Cho những người dùng cả thanh xuân để thích một người. Của tác giả Triệu Kiền Kiền]

+ Trần Tiểu Hy và Giang Thần là đôi bạn thanh mai trúc mã và ở cạnh nhà, cả hai lớn...

lên cùng nhau suốt 19 năm. Truyện kể về tình yêu của cặp đôi bạn trẻ từ bạn tới khi đánh mất nhau rồi lại tìm về nắm chặt tay nhau. Thông qua quá trình theo đuổi Giang Thần của Trần Tiệu Hy đã tái hiện lại một câu truyện thanh xuân đẹp đẽ... Truyện nhẹ nhàng dể thương, thân mời những bạn đọc

Wattpad.VN

Đang tải Player đọc truyện...

Sau ngày thứ ba của kì nghỉ hè bận rộn, tôi là người luôn lấy đại cục làm trọng, chuyện tình yêu tình báo gì đó ném sang một bên, thêm vào đó khi đó gặp mưa sao băng đi qua, tôi liền quyết tâm theo đuổi đoạn tình cảm này.Tôi nhất quyết xác định lấy việc theo đuổi Giang Thần làm tiềm năng của đời mình sau sáu tháng sau. Giống mọi buổi tối trước đây, mẹ tôi nói tôi “Làm thế nào mà mẹ hoàn toàn có thể nuôi mày thành một đứa con gái với cái đầu heo quên trước quên sau thế.” Mẹ tôi chửi trong khi tôi vội vã đi tới nhà sách Học Hữu để mau cây bút chì 2B dùng cho ngày thứ hai.Nhà sách Học Hữu tuy hình thức bề ngoài được gọi là nhà sách nhưng cái gì rồi cũng bán, từ sách vở, đồ dùng văn phòng phẩm đến giấy, keo dán, mấy món đồ chơi của trẻ em. Tóm lại, học viên đang phổ biến cái gì thì nó bán cái đó. Sau này, ra ngoài nhiều, tôi mới phát hiện hai chữ Học Hữu là để chỉ nhà sách dành riêng cho tất khắp cơ thể lớn và trẻ em, không phải một chuỗi những shop bán đồ văn phòng phẩm và những nhà sách cũng rất ưu ái tên gọi này. Cũng không biết là thật ra tên gọi này làm cho đông đảo những học viên cảm hứng in như thể bạn bè thân thiết hay là vì mọi người quá lười để đặt tên gọi khác. Nếu có ngày tôi quyết định quay về xã hội cũ, tôi cũng muốn mở một nhà sách Học Hữu cho riêng mình. Bên ngoài bán văn phòng phẩm nhưng thật ra là một trung tâm mai mối hẹn hò có đóng phí, trình độ là làm mai sinh viên nữ; nếu có nhu yếu đặc biệt, mua và bán giá cao sẽ khuyến mại sinh viên nam.Tôi đi vào nhà sách, lấy một cây bút chì 2B, khi đó chiếc máy tính để thay đổi âm lượng mới được sửa. Tôi nghĩ, chẳng bao lâu sau cây bút chì 2B này cũng tiếp tục lên giá, tôi phải tích bút chì. Sự thật đã được chứng tỏ, bút chì chỉ lên có một tệ, nhưng mà cũng luôn có thể có quá nhiều đồ chuyên dùng cho bút chì. Khi mọi người tiêu dùng đồ gọt bút chì tự động thì tôi vẫn đáng thương như vậy mà dùng dao gọt bút chì. Nghĩ lại vẫn thấy tủi thân.Đúng lúc tôi cầm bút chì sẵn sàng sẵn sàng đi trả tiền thì Giang Thần từ ngoài cửa đi vào. Có lẽ là xuất phát từ tuổi dậy thì kì lạ với tâm lí sợ bị phát hiện, tôi theo bản năng từ giá sách trên cao rút đại xuống một quyển sách, che khuất khuôn mặt đang nhìn lén của tớ.Giang Thần từ cửa đi thẳng đến quầy thu ngân, bà chủ thấy cậu ấy thì cười híp mắt từ trong quầy đi ra, ôm lấy một chồng sách: “Cháu phải giữ kĩ bốn bức tranh và tứ đại tác phẩm nổi tiếng này đấy. Bác đặc biệt đi vào tận trong thành phố để lấy hàng cho cháu đấy.”Giang Thần cười nói: “Cảm ơn bà chủ, bao nhiêu tiền đây ạ?”“853 tệ, lấy cháu 850 tệ thôi.” Bà chủ nhận tiền của cậu ấy, “Thật ra thì bác chỉ lấy lại tiền đi xe thôi.”Giang Thần cười gật đầu: “Cảm ơn bà chủ nhiều lắm.”Khi ấy học phí một học kì của chúng tôi là 200 tệ, Giang Thần dùng tiền hai năm là bốn học kì đi mua vài cuốn sách không ra gì, nhiều tiền để không như vậy còn không bằng… Thực ra tôi cũng không biết còn không bằng cái gì, lúc đó tôi cũng không còn quá nhiều tiền, cho nên vì thế tôi cũng không hiểu được. Nhớ lại trước đây, từng có người kể cho tôi nghe một câu truyện cười:Phóng viên hỏi một góa phụ ở sâu trong núi:– Nếu tôi cho bà mười vạn tệ bà muốn làm cái gì?Góa phụ đáp:– Mỗi ngày đều ăn bún.Người phóng viên hỏi tiếp:– Thế nếu hai mươi vạn tệ thì sao?Góa phụ trả lời:– Mỗi ngày đều ăn thịt.Cuối cùng người phóng viên lại hỏi:– Thế nếu giờ đây chúng tôi cho bà một trăm vạn tệ thì bà sẽ làm gì?Góa phụ nói:Mỗi ngày tôi sẽ ăn bún với thịt.Nếu tôi trong tình cảnh của người góa phụ đó sẽ rất cảm động.“Anh ơi, anh ơi!” Không biết ở đâu chui ra một đứa bé kéo lấy ống quần Giang Thần gọi.Giang Thần ngồi xổm xuống, xoa đầu thằng bé, nháy mắt hỏi nó: “Bạn nhỏ, em là trai hay gái?”Đứa trẻ mút lấy ngón út, rất tráng lệ nói: “Em là con trai.”Giang Thần chán ghét: “Anh không thích con trai.”Cậu ấy đang muốn đứng dậy, đưa bé vội vàng kéo quần áo anh: “Em là con gái.”Giang Thần mỉm cười: “Hóa ra là con gái! Được rồi, em gọi anh có việc gì thế?”Đứa bé lấy từ trong túi quần yếm ra một hộp bút màu rực rỡ cùng hai tờ tiền một tệ nhăn nhúm, giơ cao cao ý bảo nó không với tới quầy tính tiền: “Em muốn mua cái này.”Giang Thần cầm lấy, đứng lên đưa cho bà chủ: “Bà chủ, bao nhiêu tiền ạ?”“Mười tệ.”Giang Thần lấy ra mười tệ thanh toán cho đứa bé, xong lại ngồi xổm xuống đưa cho nó, xoa xoa đầu nó, nói: “Đây, bút tô màu rực rỡ của em.”Đứa bé cười khúc khích nhận lấy: “Cảm ơn anh ạ!”Giang Thần nói xong, không khách sáo sẵn sàng sẵn sàng đứng dậy, đứa bé đó lại kéo kéo gấu quần cậu ấy, cậu ấy buộc lòng phải ngồi xổm xuống lần nữa. Trẻ con chân tay vụng về mở hộp bút tô màu, lấy ra một cây bút chì màu hồng, nói: “Tô màu bức tranh sẽ rất đẹp.”“Anh không tô màu cho bức tranh.” Giang Thần cười: “Em giữ lại bút tô màu đi.”Đứa bé lắc đầu, chỉ chỉ vào quyển sách trên tay cậu ấy nói: “Không phải là tô màu.”Giang Thần hơi ngạc nhiên, cười vang, rút ra một quyển Tam Quốc diễn nghĩa đưa đến trước mặt nó.Đứa bé cầm lấy quyển sách ngồi bệt trên mặt đất, cúi đầu chú ý vẽ bức tranh gì đó, miệng lẩm bẩm, ở đầu cuối, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé nói: “Tốt lắm!”Tôi kiễng chân ló đầu ra ngoài nhìn lén, cái bức tranh kia vừa nhìn thì in như thỏ, nhưng nhìn kĩ thì in như chó, thần vận ở giữa lại để lộ ra là con cọp.Giang Thần cầm lấy, nhìn chú ý một chút ít, lát sau thành thật nói: “Em vẽ con chó rất đẹp, cảm ơn nha.”Đứa bé tròn xoe mắt, ngơ ngác đáp: “Là con mèo mà.”Giang thấn ngạc nhiên, cười: “Thì ra là mèo.”Tôi nhìn thấy lúm đồng tiền của cậu ấy, vừa thật và lại vừa ảo, tôi thật muốn đi tới đó đâm cậu ấy một phát.Cái gì gọi là tuyệt đẹp. Cái gì gọi là bi thương. Lý Bích Hoa từng nói, đã là cảnh sắc tuyệt đẹp, hoàn hảo nhất, xuất hiên chỉ một chút ít nhưng hoàn toàn có thể nhìn thấy được. Nhưng tôi không thấy được, từ nay về sau tôi tiếp tục đánh bóng cho hai vai diễn này trong tâm trí, sau khi điều chỉnh khối mạng lưới hệ thống video clip, lấy góc hình, thay đổi ánh sáng, cùng với âm thanh…“Em còn muốn ngồi ở cổng bệnh viện bao lâu nữa?”“Hả?” Tôi đang cắt đoạn video hậu kì đó, có một chút ít bồn chồn và thiếu kiên trì nhìn vào mặt Giang Thần và kêu lên.“Đứng lên.” Anh chìa ra một tay kéo tôi từ dưới đất lên, sau đó kéo tôi đi về hướng xe cấp cứu. Thật ra tôi rất muốn hỏi anh đã thực sự quên hay là không, còn tồn tại phải thận hư rồi hay là không mà tay lại đầy mồ hôi như vậy…Lên xe cấp cứu, người lái xe và mẹ tôi đồng thời lô ra vẻ mặt bắt gian tại giường. Tôi miễn cưỡng nhấp nháy mí mắt, hơi lo ngại mà liếc nhìn Giang Thần. Trái lại, anh ấy không biến thành ảnh hưởng chút nào, ngồi xuống cạnh tôi: “Tiểu Lý, chạy xe.”Sau đó, quay đầu lại nhìn mẹ tôi nói: “Cô ơi, cháu đã bàn luận với những đồng nghiệp khoa chỉnh hỉnh cả rồi, tới bệnh viện sẽ chụp siêu âm lại, nếu không còn vấn đề gì thì chiều nay phẫu thuật. Cô cứ yên tâm, đồng nghiệp của cháu là bác sĩ tinh luyện của khoa chỉnh hình.”Mẹ tôi không ngừng nghỉ vừa cười vừa gật đầu, cười đến trẹo cả hàm: “Thật là làm phiền cháu rồi.”“Không phiền ạ, là việc cháu nên làm.” Giang Thần cũng cười như đứa con có hiếu.“Ầm ĩ chết mất.” Bố tôi đột nhiên lớn tiếng.Bố tôi Tính từ lúc lúc biết được chúng tôi muốn Giang Thần giúp chuyển viện thì vẫn liên tục cáu gắt. Sau khi mẹ đi khỏi liền mắng tôi một trận, nội dung cũng không còn gì hơn hai chữ – nhu nhược. Bố tôi biết năm ấy mẹ Giang Thần có thành kiến với tôi ra làm sao, bảo tôi tốt nhất là nên rời xa anh. Tốt nhất là lúc gặp mặt anh thì phun một đống nước bọt sau đó bày ra bộ mặt khinh thường. Bây giờ lại còn nhận sự giúp sức của anh.Ba năm trước đây, tôi tốt nghiệp khoa thiết kế nghệ thuật và thẩm mỹ từ trường X. Giang Thần học y hệ liên thông bảy năm, nhưng vì biểu lộ tốt nên từ năm thứ tư đã khởi đầu đến thực tập tại những bệnh viện trực thuộc trường X.Khi đó Giang Thần đối với tôi rất tốt, vừa thấy tôi lấy được bằng tốt nghiệp đã nói muốn kết hôn. Đương nhiên đa phần cũng là vì tôi, vì tôi nên anh ấy lúc nào thì cũng loay hoay trong hàng tá rắc rối, rồi bịa đặt một đống cái không còn địa thế căn cứ gọi là một xã hội tốt nhất. Ví dụ như anh ấy nói mỗi ngày sẽ giúp tôi Open giám sát (sự thật là cửa bảo mật thông tin an ninh của chúng tôi đã được đổi lại, và tôi quên mang theo thẻ truy cập cửa cũ), quản lí cũ gửi hoa cho tôi (thật ra hoa là của tầng dưới, tôi phài làm thêm giờ vào ban đêm, quản lí gặp anh ở tầng dưới đúng lúc đang định bỏ hoa đi, anh xin về cho ta dùng), mời tôi di coi bộ phim truyện của người tiêu dùng (cái này là sự việc thật, tôi đã đi xem phim sau đó viết review về bộ phim truyện cho hắn)… Nghệ thuật sáng tác cần nguyên hình.Giang Thần vừa nghe thấy tôi được hoan nghênh như vậy thì sốt ruột nói đại học của anh ấy tặng bốn năm ăn bữa sáng, không thể tặng không. Vẫn là kết hôn đi.Tôi không biết xấu hổ đã đồng ý, tâm tư của tôi rất đơn giản. Hệ thống đại học X đứng đầu cả, Giang Thần thường niên đều đạt được học bổng lớn số 1, đó đó là anh ấy một chút ít cũng không hề lo ngại về kĩ năng của tớ. Tôi phải mau chóng chăm sóc tận tình cho anh ấy để anh ấy đạt được thành tích ưu tú cũng đó đó là lúc hoạn nạn vợ chồng có nhau, dám để tôi ra phòng khách tôi liền phân chia một nừa tài sản với anh.Đương nhiên, tâm tư đơn giản nhất là tôi rất yêu anh, bởi tôi rất sợ Giang Thần bị người ta cướp đi. Có lần, tôi đi tới bệnh viện Giang Thần thực tập để tìm anh ấy. Trong vòng một giờ nhìn thấy ba bệnh nhân đến để lại danh thiếp cho anh, trong đó có một chiếc là của đàn ông. Xã hội ngày này thật đáng sợ mà, sức quyến rũ của Giang Thần tựa vừa đoạt được cả con trai vừa giết chết được cả con gái.Chẳng qua là lúc đó tôi bị ti vi và tiểu thuyết đầu độc làm cho không phận biệt được, tôi cứ nghĩ là tình yêu của tôi sẽ vượt qua được tất cả, không gì cản nổi. Mà mẹ Giang Thần khiến tôi hiểu được tình yêu một khi đã có tranh cãi thì hoàn toàn có thể đổ vỡ bất thần.Mẹ Giang Thần thăm hỏi mẹ tôi vào đúng giữa trưa của một ngày trời trong nắng ấm. Mẹ tôi là chủ mái ấm gia đình, ở nhà địa vị hoàn toàn có thể so với Võ Tắc Thiên, nhưng lần đầu tiên gặp mặt, mẹ tôi uy nghiêm như kia cũng tỏ ra vô cùng lúng túng, tự giác mà ăn nói vô cùng nhỏ nhẹ. Nói một cách công minh, mẹ Giang Thần không nói gì quá đáng, cũng không lôi ra một tờ chi phiếu rồi bảo con gái bà mau rời khỏi con trai tôi, muốn bao nhiêu tiền cũng khá được. Bà ấy rất lạnh lùng khi bàn luận chuyện kết hôn và một phần tập tuc. Thế nhưng, chính thái độ của bà ấy thân là người cao quý lại hạ mình xuống mức tầm thường cho mẹ tôi nơm nớp lo sợ. Tôi ngồi cạnh bên thấy mẹ tôi xoa tay căng thẳng mệt mỏi nói chúng tôi sẽ phối hợp, nước bọt trong miệng như giấm ngâm nhiều năm làm cho tất khắp cơ thể tôi bủn rủn.Mẹ Giang Thần gặp riêng tôi nói chuyện, đưa cho tôi một xấp giấy rồi bảo tôi xem cho thật kĩ, nếu đồng ý thì kí tên. Là bản thỏa thuận trước hôn nhân gia đình, đại khái nội dung là nói tôi và Giang Thần kết hôn không phải vì tiền nhà cậu ấy, sau này nếu như li hôn tôi cũng không được phân chia tài sản gì.Tôi lúc đó rất tức giận, bố của anh ấy cũng chỉ là một trưởng trấn nhỏ thì có bao nhiêu tiền chứ? Đến mức còn cùng nhau diễn kịch xem như chưa tồn tại chuyện gì. Sau này trưởng thành tôi mới hiểu được.Tôi đã quên lúc ấy tôi suy nghĩ cái gì, hoàn toàn có thể là tình yêu và tự trọng cái nào quan trọng hơn. Sau này sẽ không để ý quan tâm lại đi hỏi ý kiến bố tôi, tôi chỉ hoàn toàn có thể nói rằng những việc đã qua là một sai lầm, đây gọi là sai một li đi một dặm.Bố của Giang Thần không phải là lãnh đạo trực thuộc, bố tôi cảm thấy ngày thường bị những vị lãnh đạo này chèn ép cũng đủ uất ức, đằng này người nhà lãnh đạo nó lại đi ức hiếp tình nhân của con trai mình, đây là chuyện rất là vô lí. Vì thế, bố tôi nói ngay nếu như tôi có gan kí tên thì bố tôi sẽ đoạn tuyệt cha con với tôi, sẽ có cả giấy ghi nhận.Thế là tôi lại làm một chuyện ngu xuẩn khác là đưa bản thỏa thuận cho Giang Thần, để anh ấy đưa lại cho mẹ anh ấy. Giang Thần giận tím mặt, về nhà ầm ĩ một trận với mẹ. Mẹ anh ấy hôm sau gọi điện cho tôi, đại ý bảo tôi và Giang Thần mà dám kết hôn thì bà ấy sẽ chết ở hôn lễ cho tôi xem. Khi ấy, xã hội trước đó chưa từng có những việc đê tiện như vậy, ngay lập tức tôi liền bị bà ấy đe dọa hoàn toàn, không nghĩ tới còn tồn tại những cách xử lý và xử lý khác, ví dụ như nói với bà ấy là không tổ chức hôn lễ làm cho bà ấy tìm không được lí do để chết…Chuyện kết hôn cứ như vậy không xử lý và xử lý được gì, sau này cũng không biết làm thế nào. Có lẽ, từ lúc việc làm khởi đầu trở nên bận rộn, tôi thì vì việc làm bận rộn mà hay bị quản lí mắng, Giang Thần thì bận học rồi đi thực tập. Hơn nữa, có lẽ rằng là vì có khúc mắc trong lòng, tôi không ngừng nghỉ tìm Giang Thần làm phiền, từ những chuyện nhỏ nhặt cho tới cố ý gây sự, mục tiêu là để thăm dò thái độ của anh đối với chuyện tình yêu của chúng tôi.Khi tôi nói với Giang Thần, tất cả chúng ta chia tay đi.Giang Thần im re rất lâu, mãi sau mới nói em không được hối hận. Sau đó đóng cửa rầm một tiếng bỏ đi.Tôi tưởng rằng hai tình nhân nhau mà muốn chia tay ít nhất cũng phải vì mấy chuyện to lớn hệ trọng như có kẻ thứ ba xen vào, hay là tự nhiên tôi không hề tình cảm với con trai, hoặc là tôi mắc bệnh hiểm nghèo gì đó… Nhưng thật ra không cần, không an tâm, bận rộn, mệt mỏi cũng đủ để tình yêu tự chết.Chúng tôi như vậy thực ra rất kì lạ, trong sách nói hai tình nhân nhau suốt đời, trong chớp mắt lại chẳng cón quan hệ gì với nhau. Trong một khoảng chừng thời gian dài, tôi luôn nghi ngờ không biết có phải có người nào đó đem chúng tôi ra chơi đùa, hại tôi đổ vào một ít không an phận để đến cái kết cục như này.Tôi và Giang Thần chia tay, bố tôi là người vui nhất, ông cảm thấy đây là ông cùng lãnh đạo giai cấp chạm trán giành được thắng lợi. Nhưng mà, sau chuyện này tôi vẫn không tìm được bạn trai, việc này khiến tôi cảm thấy thắng lợi cũng không hẳn là tốt.Cho nên, tôi đoán bố tôi với Giang Thần là cảm hứng phức tạp khó nói. Một mặt bố tôi mong có người tiếp nhận hàng ế là tôi. Một mặt thì bố tôi thà để tôi ế chỏng chơ cũng không thích người tiêu dùng là Giang Thần. Nội tâm của bố tôi nói in như trong sách chính trị của trung học, là ở thời kì đem sữa đỗ ra sông mà không phân biệt được người nghèo và tư bản. Thật là khổ mà!

Thật ra tôi không thích nói cho bố tôi biết, nhà người ta không hề có ý nghĩ mua sẽ mua thôi.

Tải thêm tài liệu liên quan đến nội dung bài viết Gửi Thời Đơn Thuần đẹp de Của Chúng Ta truyện

Clip Gửi Thời Đơn Thuần đẹp de Của Chúng Ta truyện ?

Bạn vừa Read nội dung bài viết Với Một số hướng dẫn một cách rõ ràng hơn về Video Gửi Thời Đơn Thuần đẹp de Của Chúng Ta truyện tiên tiến nhất

Chia Sẻ Link Cập nhật Gửi Thời Đơn Thuần đẹp de Của Chúng Ta truyện miễn phí

Quý khách đang tìm một số trong những Share Link Down Gửi Thời Đơn Thuần đẹp de Của Chúng Ta truyện miễn phí.

Thảo Luận thắc mắc về Gửi Thời Đơn Thuần đẹp de Của Chúng Ta truyện

Nếu sau khi đọc nội dung bài viết Gửi Thời Đơn Thuần đẹp de Của Chúng Ta truyện vẫn chưa hiểu thì hoàn toàn có thể lại Comment ở cuối bài để Ad lý giải và hướng dẫn lại nha #Gửi #Thời #Đơn #Thuần #đẹp #Của #Chúng #truyện - 2022-08-26 16:45:06

Đăng nhận xét